Ngày còn học mẫu giáo, có lẽ một trong những phần ký ức quan trọng nhất với mình là những buổi biểu diễn và thi văn nghệ. Mình vẫn còn nhớ khá rõ những bài hát, những bài múa (như bài Ba Bà đi bán lợn con, Sài Gòn Cô Tiên Năm 2000, Sóng biển xanh rì rào nè), và nhớ cả một vài động tác mà mình đã tập nhuần nhuyễn trong suốt một thời gian rất dài.
Nhưng nếu nghĩ kĩ lại, mình cũng nhớ rằng để tập luyện cho những buổi diễn ấy mình phải nghỉ học rất nhiều. Và trong lớp, chỉ có một số ít bạn nhỏ được xem là có “năng khiếu đặc biệt” mới được tham gia vào các tiết mục này. Việc biểu diễn cũng chỉ diễn ra vào một vài dịp trong năm.
Mình đã nghĩ: “Văn nghệ” không dành cho tất cả mọi người.
Điều này vẫn đúng cả khi mình học Tiểu học, Trung học hay Đại học. Và vẫn đúng khi mình quan sát thấy nhiều em bé bước lên sân khấu lớn trong các dịp Lễ, Tết và òa khóc vì sợ hãi trước những tiếng nhạc to và dồn dập liên tục nhưng vẫn cố gắng đứng lại để hoàn thành trách nhiệm của một người đang “biểu diễn”.
Nhưng rồi sau này khi tham gia vào khóa học chuyên sâu về tiếp cận Montessori trong Giáo dục mầm non, mình chợt “vỡ” ra rằng âm nhạc trong trường học không chỉ có như thế.
Mình vẫn nhớ rõ buổi sáng hôm ấy, trong một hoạt động thực tập, một Cô giáo đã kéo tất cả rèm trong lớp lại và tập trung mọi người thành vòng tròn. Cô đặt một chậu cây nhỏ giữa vòng tròn, thắp một ngọn nến, rung nhẹ chiếc chuông. Mọi người đi vòng tròn trong tĩnh lặng với sự dẫn dắt của Cô. Khi tất cả cùng ngồi xuống, khoảnh khắc mình thấy xúc động nhất là khi Cô bắt đầu cất tiếng hát, bài hát Bàn tay yêu thương:
“Thật đẹp thật xinh đôi bàn tay em
Đôi tay em dịu dàng, đôi tay em mạnh mẽ
Đôi tay em chia sẻ đôi bàn tay yêu thương”
Lời hát và giai điệu rất giản dị, nhưng với giọng hát truyền cảm của Cô, hòa giọng cùng mọi người, kết hợp với những động tác minh họa phù hợp, những câu hát được lặp đi lặp lại nhiều lần, từ “em” được dần thay bằng từng tên của các thành viên trong vòng tròn, tất cả, tạo nên một không gian tuyệt diệu của âm nhạc, cảm xúc và sự kết nối.
Sau khi biết rằng hầu như ở trường Cô sáng nào cũng có một khoảng thời gian sinh hoạt trong bình an như vậy cho các em, mình thầm nghĩ các em thật là những đứa trẻ hạnh phúc. Mình không ngờ một “nghi thức thiêng liêng” như vậy lại được thu xếp thường xuyên và chu đáo cho các em bé rất nhỏ.
Khi hiểu nhiều hơn về tiếp cận giáo dục Steiner/Waldorf, mình thêm ngạc nhiên và thán phục trước cách âm nhạc đã trở thành một phần quan trọng của lớp học, giúp nuôi dưỡng tâm hồn và tạo nên nhịp điệu sống hằng ngày cho các em.
Như vậy, âm nhạc như là hơi thở, tiếng nói, và dành cho mọi đứa trẻ. Âm nhạc không làm gián đoạn mà nâng đỡ, kết nối với những lĩnh vực học tập khác. Mình thấy vui biết bao vì âm nhạc được sống đúng với vẻ đẹp vốn có của nó.
Hy vọng rằng những giai điệu và lời ca này sẽ tiếp tục vang lên trong thật nhiều những lớp học và gia đình, đến với thật nhiều những em nhỏ, ôm ấp, yêu thương và đồng hành cùng các em trên con đường trưởng thành.
Gửi tặng bạn 06 bài hát mà mình thấy rất cần được lan tỏa nhiều hơn, trong đó có cả bài "Bàn tay yêu thương" mình có nhắc đến ở trên nhé.
Chúc bạn có một ngày an lành!
Link bài viết tổng hợp bản gốc và các bài hát tương tự: https://tinyurl.com/amnhacchocuocsong
-Linh Ho -